XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu Em, Em Biết Không!


Phan_10

An ủi sao? Hình như không cần, cho dù họ biết Tiểu An rất đau lòng, nhưng mà biểu hiện của Tiểu An lại rất bình thường.

"Nói với Tiểu An, anh thích cô ấy!"

Giang Uy cười khổ, "Em cũng biết rõ, tình cảm Tiểu An dành cho anh khác hoàn toàn với Bùi Tử Nghị, anh không ngốc đến mức không nhìn ra, người Tiểu An thích là Bùi Tử Nghị."

Thật ra thì Tiểu An rất thông minh, muốn biết cô thích ai thì chỉ cần nhìn nụ cười trên mặt, ánh sáng trong mắt, và cách cô gọi tên người đó thì sẽ rõ, mà khi cô đối mặt với Bùi Tử Nghị sẽ lộ ra những điều này.

Đối với mình, Tiểu An biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là bạn, có thích thì cũng là bạn bè thích nhau.

Phương Hân Nghi đứng ở bên cạnh anh, "Vậy tại sao Bùi Tử Nghị nhìn không ra?"

"Đàn ông mà! Vốn hơi ngu, huống chi nhiều năm qua, Tiểu An vẫn luôn là Tiểu An, mà Bùi Tử Nghị đã trưởng thành, "thích" của anh ta đã không giống như lúc bé, vì thế anh ta cũng hy vọng Tiểu An giống anh ta."

Từ đó có thể thấy Bùi Tử Nghị cũng ngu ngốc, nhiều năm rồi Tiểu An vẫn luôn thích Bùi Tử Nghị như vậy, chưa từng thay đổi.

Nhìn xung quanh, vì lát nữa bọn trẻ có tiết thể dục ở ngoài trời, cho nên hơi ồn, Tiểu An không ngủ được. "Tiểu An, chúng ta đến phòng làm việc ngủ được không?"

Giang Uy gật đầu, "Như vậy cũng tốt, lát nữa anh sẽ nhắc bọn nhỏ nói chuyện nhỏ thôi."

Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời, đi theo Phương Hân Nghi.

Phương Hân Nghi dắt Tiểu An rời khỏi căn phòng này, chuẩn bị đến phòng làm việc để ngủ, và Tiểu An đi lướt qua một người... lướt qua một người đàn ông trong lòng đầy hốt hoảng và hy vọng.

☆ ☆ ☆

Anh đã không còn đường để đi rồi!

Bùi Tử Nghị đến trung tâm giáo dục của hội Kim Cơ, anh chạy thật nhanh, mấy người bảo vệ cũng không ngăn được anh, rất nhiều bạn nhỏ đều nhìn anh, thậm chí khi nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp vội vàng đó của anh thì hơi sợ.

Tha lỗi cho anh, anh cũng không muốn như vậy, nhưng bản thân lại chứ như vậy, anh cũng đành chịu thôi!

Từ sau khi Tiểu An không từ mà biệt đi khỏi Mỹ, anh chưa từng gặp lại cô... khi anh đến Milan, bác trai đã đón người đi, vốn tưởng rằng khi về Đài Loan, có thể gặp lại Tiểu An, nói với cô những lời trong trái tim mình, nhưng anh đã nhiều lần đến nhà họ Kỷ mà câu trả lời của họ vẫn mười năm như một đó là: "Hiện tại Tiểu An không ở đây!"

Đáng chết! Không ở đó vậy cô ở đâu?

Nhưng mà người nhà cô kiên trì không nói cho anh biết, thậm chí ba người em trai của Tiểu An còn nói với anh, "Hãy để chị tôi được yên, anh không nên gặp chị ấy nữa."

Hơn nữa em trai thứ ba của cô ấy nói: "Anh không cảm thấy muốn chị tôi chơi trò chơi 'thích hay không thích' với anh rất chán sao?"

Bùi Tử Nghị á khẩu không trả lời được, anh hoàn toàn không biết nên nói gì.

Đúng vậy! Tiểu An rất đơn thuần, rất ngây thơ, đã như vậy tại sao lại ép cô hiểu thích là gì, yêu là gì?

Chỉ cần anh yêu cô là được rồi, chỉ cần có cô bên người, anh đã hối hận, không có cô bên người còn đau đớn hơn việc cô có thích anh không.

Anh muốn gặp Tiểu An, nói với cô những lời trong lòng mình... nhất định cô có thể hiểu được, nhưng người nhà họ Kỷ lại không nói cho anh biết hiện giờ Tiểu An ở đâu, cho nên anh chỉ có thể đến đây tìm người.

Anh tìm khắp nơi, anh biết khi Tiểu An không ở nhà thì nhất định là cô ở đây giúp mọi người, nơi này giống như căn nhà thứ hai của cô.

Nhìn anh cứ xông thẳng vào hội như vậy, Giang Uy nói, "Bùi Tử Nghị, cậu xem đây là đâu? Cậu muốn hù bọn trẻ sao?"

Bùi Tử Nghị thở hổn hển, "Tiểu An đâu? Tiểu An có ở đây không?"

Giang Uy không biết nên nói gì, anh cũng không phải ngu ngốc, anh cũng biết người nhà họ Kỷ cố ý không để Bùi Tử Nghị gặp Tiểu An, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Tử Nghị, đôi mắt còn có tia máu, xem ra vì tìm Tiểu An mà anh ta giống như con ruồi không đầu bay lung tung trong một thời gian ngắn.

"Cuối cùng thì Tiểu An có ở đây không?"

Anh lớn tiếng hỏi, khiến tất cả bạn nhỏ chú ý, bầu không khí hơi căn thẳng, Giang Uy cũng hơi bực.

"Tôi nói rồi, cậu phải nhỏ tiếng một chút."

"Tôi chỉ muốn biết Tiểu An có ở đây không thôi!"

"Cô ấy không có ở đây!" Người nói là Phương Hân Nghi, cô đã lựa chọn nói dối.

Tiểu An đã ngủ, cô ấy rất mệt mỏi, gần đây Tiểu An cũng không hăng hái giống trước nữa, vẫn luôn mỉm cười nhưng lại rất hay mệt mỏi.

Có lẽ cô ấy vẫn còn đau lòng, nhưng mà chính cô ấy cũng không biết nguyên nhân của những cảm xúc đó là Bùi Tử Nghị.

Cô gái ngốc nghếch này...

"Tôi không tin!"

Phương Hân Nghi tin rằng phòng làm việc kia rất kín, nếu không có người dẫn đường thì người ngoài sẽ không tìm được. "Vậy anh đi tìm đi, nếu tìm được thì tôi không còn gì để nói."

Bùi Tử Nghị lập tức đi tìm, tìm hết phòng này rồi phòng khác.

Giang Uy rất lo lắng, kéo kéo áo của Phương Hân Nghi. "Hân Nghi..."

"Đừng lo lắng, anh ta sẽ không tìm thấy."

Quả nhiên, năm phút sau, Bùi Tử Nghị đã lật tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, anh muốn phát điên, thật sự không biết nên làm gì.

"Anh biết đêm đó anh để mình Tiểu An ở nhà, Tiểu An rất đau khổ không?" Phương Hân Nghi nhìn anh nói.

Những điều này là do cô đoán được khi nghe Tiểu An kể, dù cô ấy kể không rõ ràng nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đau khổ của Tiểu An.

Tiểu An nói: Nghị Nghị tức giận, cô đi, Nghị Nghị mới vui vẻ...

CMN! Cuối cùng là người đàn ông này bị làm sao vậy? Tại sao lại khiến Tiểu An tự ti?

"Tiểu An nói, Nghị Nghị tức giận, Tiểu An đi Nghị Nghị mới có thể vui vẻ... Anh đúng là vô lại mà, cả đời này Tiểu An có khi nào bị uất ức như vậy đâu? Tất cả đều vì anh!"

Bùi Tử Nghị nhìn cô, hốc mắt đỏ lên, đúng vậy! Không nhìn thấy Tiểu An, anh rất đau lòng, nhiều năm như vậy trừ khi anh lựa chọn rời đi, nếu không sẽ luôn nhìn thấy Tiểu An.

Tiểu An luôn ở bên cạnh anh, dùng nụ cười, dùng giọng nói ngọt ngào làm trái tim anh ấm áp, hiện tạ anh không nhìn thấy cô, nhất thời mất đi trọng tâm cuộc sống.

"Người Tiểu An cần không nhất định phải là anh, A Uy cũng thích cô ấy nhiều năm rồi." Vì tức Bùi Tử Nghị, Phương Hân

Nghi dứt khoát đẩy người đàn ông mình thích lên hỏa tuyến.

Giang Uy ho một tiếng, “Làm ơn! Em nói cái này làm gì?”

Bùi Tử Nghị nhìn Giang Uy chằm chằm, “Cậu đừng mơ tưởng! Tuyệt đối mình sẽ không buông tay, mình tuyệt đối không bỏ Tiểu An!”

“Đúng vậy, anh không buông tay, anh không bỏ, cho nên Tiểu An chỉ có thể tiếp tục đau khổ, căn bản anh vốn không biết vì anh mà Tiểu An đã mất đi nụ cười, cô ấy… thậm chí cô ấy còn khóc…” Hốc mắt của Phương Hân Nghi cũng đỏ lên.

Tiểu An chưa từng khóc. Cô ấy hạnh phúc vui vẻ lớn lên trong sự yêu thương của tất cả người thân và bạn bè, Tiểu An luôn vui vẻ cởi mở, chưa bây giờ rơi nước mắt, hôm nay lại vì anh ta mà khóc.

Bùi Tử Nghị nắm chặt quả đấm, hận bản thân mình đã khiến Tiểu An thành như vậy, cô bé này khóc, anh không thể tưởng tượng được, chỉ tưởng tượng thôi anh đã muốn điên rồi.

Tiểu An, xin lỗi, là lỗi của anh…

Phương Hân Nghi cũng khóc, cô khóc không ngừng, Tiểu An giống như em cô, nhìn thấy Tiểu An đau khổ như vậy, cô cũng rất đau lòng.

Giang Uy không chịu được, vươn tay ra ôm lấy cô, “Được rồi! Đừng khóc.”

Phương Hân Nghi ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Nghị rồi nói tiếp, “Cuối cùng anh muốn ép cô ấy như thế nào đây? Muốn cô ấy nói thích anh? Muốn cô ấy nói yêu anh sao?”

Bùi Tử Nghị không biết nên nói gì, anh thừa nhận anh từng hoài nghi Tiểu An có hiểu yêu là gì không? Có thể đáp lại tình cảm của anh không?

Anh ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình, chỉ hyvọng tình cảm của mình được đáp trả, anh sợ mình đàn gảy tai trâu, cho nên anh đã quên điều đáng quý trọng nhất của Tiểu An là hồn nhiên.

“Cô ấy sẽ nói sao? Nếu cô ấy nói thì cô ấy đã không phải là Tiểu An rồi! Hơn nữa anh là người mù sao? Anh không nhìn ra rằng Tiểu An rất yêu anh sao?”

Bùi Tử Nghị nhìn cô. Hốc mắt anh đỏ lên, muốn nói chuyện rất khó khăn, nhưng anh vẫn muốn hỏi: “Cái… Cô có ý gì?”

“Nếu như Tiểu An không yêu anh, sao cô ấy có thể quyết định đi Mỹ tìm anh, nói gì cũng không ngăn được cô ấy, tại sao phải Tiểu An lại có dũng khí như vậy? Không phải vì cô ấy yêu anh sao?”

Chưa từng có ai khiến cô ấy có phản ứng như thế, Tiểu An kiên trì muốn đến Mỹ tìm Nghị Nghị, điều đó đã nói lên tình cảm của cô ấy.

Bùi Tử Nghị chấn động, không biết phải nói gì! Tại sao Tiểu An lại có dũng khí như vậy, một thân một mình đến Mỹ, chỉ vì muốn tìm anh, chỉ vì muốn gặp anh một lần!

Anh chưa từng nghĩ đến điều này, anh cho rằng đây là thói quen của Tiểu An, quen có anh bên cạnh cô.

Nhưng anh đã quên, anh cho rằng ý nghĩ của mình cũng chính là của Tiểu An, cho rằng từ Đài Loan đến Mỹcũng chẳng có gì, nhưng mà đối với Tiểu An mà nói, đây là việc khó khăn như lên trời, không có dũng khí, không có quyết tâm, không dốc hết toàn lực thì làm sao có thể thực hiện được?

Mà tất cả những điều này đều vì anh.

Mắt Bùi Tử Nghị ướt đẫm, nước mắt có thể chảy xuống bất kỳ khi nào, càng áy náy lại càng yêu.

Phương Hân Nghi lau nước mắt, “Tôi chỉ có thể làm bạn với Tiểu An, bởi vì tôi không có cách nào yêu cô ấy như người nhà của cô ấy, yêu đến mức không có cách nào diễn tả được. Bùi Tử Nghị, anh cũng vậy, anh không yêu Tiểu An, nên anh mới dùng tiêu chuẩn của người bình thường đặt lên người Tiểu An, hơn nữa tôi cũng muốn nói với anh…”

Cô nhìn vào mắt Bùi Tử Nghị rồi nói, “Thật ra thì Tiểu An cũng không cần người yêu, người cô ấy cần là người thân và bạn bè, cô ấy không cần bạn trai hoặc là chồng, nhưng cô ấy cần một người đàn ông nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, cả đời…”

“Không rời không bỏ, cho dù không cần đặt Tiểu An ở trong lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng phải hiểu rõ Tiểu An không giống người bình thường, không có cách nào trải qua cuộc sống của người bình thường.”

Bùi Tử Nghị nhìn cô, cúi đầu lau nước mắt, đột nhiên anh rất muốn cảm ơn Phương Hân Nghi vì đã mắng anh như vậy, khiến anh quyết tâm hơn. “Cảm ơn cô đã nói với tôi những điều này, nhưng tôi muốn nói, cô sai rồi! Tôi yêu Tiểu An, cô nói cả đời, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu An cũng đã quyết định như vậy.”

Chẳng qua là khi đó còn đơn thuần, còn ngây thơ, nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy buồn khi mình mấy đi sự đơn thuần và ngây thơ đó.

Bùi Tử Nghị xoay người rời đi, Phương Hân Nghi nhìn bóng lưng của anh, nước mắt không ngừng rơi.

Giang Uy ôm cô, an ủi cô.

“Có phải em nói quá nhiều, quá nặng lời rồi không?” Cô hỏi anh.

Giang Uy lắc đầu: “Đều nói cả rồi, có thể thay đổi sao?”

“Chán ghét, anh không biết an ủi người ta một chút sao?”

“Vậy… Đừng khóc nữa.”

Phương Hân Nghi cười cười, ánh mắt nhìn về phía phòng làm việc, rồi lại nhìn về hướng Bùi Tử Nghị vừa đi, thật ra thì cô cũng hy vọng Tiểu An có thể ở bên cạnh Bùi Tử Nghị.

Trong khoảng thời gian này, ba con trai nhà họ Kỷ chụi trách nhiệm đón chị tan việc, sau đó đưa cô về biệt thự ở ngoại thành, Tiểu An không được ở nhà ba người em trai liền đến làm bạn với cô.

Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm cũng đến, nhưng vì công việc nên hai vợ chồng phải ở trong thành phố.

Cho đến hôm nay, mấy người em muốn dẫn chị mình về nhà trong thành phố để lấy ít đồ, dọc đường đi bốn chị em vừa nói vừa cười, cuối cùng Tiểu An cũng vui vẻ, những người em trai này của cô thật đáng yêu.

Em trai thứ hai nói với cô, "Chị, anh có bạn gái rồi đó!"

Tiểu An há miệng thật to, "Bạn gái!"

Con trai lớn nhà họ Kỷ đỏ rần mặt, "Làm ơn đi, em cũng quá nhiều chuyện rồi đó!"

Tiểu An vui mừng nắm tay em trai, "Tuyệt quá!" ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Con trai thứ ba không phục, "Cái này có gì tốt chứ! Em mà muốn có thì cũng có." Rồi cậu nhìn anh trai cả, "Anh, bạn gái của anh có biết tình huống của chị không?"

Biết em trai đang lo lắng cái gì nên con trai lớn trả lời, "Cô ấy biết, em yên tâm, chuyện lúc trước sẽ không xảy ra lần nữa đâu."

Trước kia con trai lớn nhà họ Kỷ cũng từng có bạn gái, cô gái đó từng cười nhạo Tiểu An là ngu ngốc, nên anh đã chia tay với cô ta! Anh không cho phép bất kỳ ai tổn thương người nhà của anh, đặc biệt là Tiểu An.

Ba anh em họ đã thề sẽ vĩnh viễn chăm sóc Tiểu An, lời thề này không bao giờ thay đổi, cho dù có một ngày ba mẹ đều rời đi, bọn họ sẽ tiếp tục chăm sóc Tiểu An.

Đây không phải là gánh nặng, trên thực tế nhiều năm qua Tiểu An đã trở thành cầu nối thắt chặt thêm tình cảm của cả nhà, bởi vì muốn chăm sóc một người đặc thù như vậy, mỗi người đều đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau.

Mà Tiểu An cũng không thua kém, học cách sống một mình, học cách tự chăm sóc mình, rồi lớn lên, cho dù cả đời này cô không có cách nào giống như người bình thường, không có cách nào giống những cô gái khác, lập gia đình nhưng họ sẽ không bao giờ buông tay Tiểu An.

Họ vĩnh viễn yêu cô.

Một nhóm người vừa cười vừa nói đi đến cửa nhà, ngay lúc này, một bóng dáng cao lớn đứng lên, mọi người nhìn kỹ thì đó là Bùi Tử Nghị.

Mấy người em lập tức chặn phía trước Tiểu An, nhưng sau khi Tiểu An nhìn thấy Bùi Tử Nghị, trên khuôn mặt vui vẻ lập tức nở nụ cười, "Nghị Nghị"

"Anh đến làm gì?" ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Tách Bùi Tử Nghị ra xa Tiểu An, mấy người em của cô đề phòng hỏi, rồi chặn Tiểu An lại không để cô tiến lên gặp Bùi Tử Nghị, trải qua sự việc lần này họ cũng không còn tình cảm gì với Bùi Tử Nghị nữa.

Bùi Tử Nghị nhướng mày, "Anh đến tìm Tiểu An, anh có lời muốn nói với cô ấy."

Nhìn thấy Tiểu An cười với mình, liền biết rằng Tiểu An không có giận mình, đây chính là Tiểu An, đơn thuần thiện lương, coi như mình làm tổn thương cô ấy, cô ấy cũng không để trong lòng.

"Có gì để nói? Không phải anh mắng chị tôi là ngu ngốc sao? Nếu đã vậy, thì sao chị tôi có thể hiểu được những gì anh nói chứ?"

Chân mày Bùi Tử Nghị nhíu chặt hơn, "Anh không có nói như vậy?"

"Lời của mình đã nói còn không thừa nhận? Chẳng lẽ là chị tôi nói láo?"

Bùi Tử Nghị biết cậu đang nói đến chuyện kia, khi Tiểu An, vào cái đêm Tiểu An bị Denean bắt nạt, anh đã nói vậy với nói với Tiểu An.

"Nghị Nghị." Tiểu An muốn đi lên nói chuyện với anh, nhưng lại bị mấy người em trai ngăn lại. Hơn nữa... nhìn em trai rất hung.

Không nên gây lộn với Nghị Nghị nữa. Tiểu An thầm nói trong lòng, cô bĩu môi, không biết nên làm thế nào.

Con trai lớn Nhà họ Kỷ hít sâu, cậu đã lên đại học, trong ba người thì dáng người của cậu cao lớn giống như Bùi Tử Nghị, cậu không hề sợ hãi nhìn thẳng Bùi Tử Nghị, "Bùi Tử Nghị, coi như người nhà họ Kỷ chúng tôi cầu xin anh, anh đừng đên tìm chị tôi nữa, điều chị tôi cần bây giờ là một cuộc sống yên tĩnh."

"Các cậu tránh ra, tôi muốn nói chuyện với Tiểu An."

"Đáng chết!" Con trai thứ ba mắng to, "Anh nghe không hiểu tiếng người hả?"

Tiểu An cực kỳ tủi thân nói, "Không nên gây lộn..." Lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng giọng nói của cô lọt vào tai mấy người con trai thì lại lại là giọng nói sợ hãi và rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy.

"Các cậu nói nhỏ thôi, Tiểu An đang sợ." Bùi Tử Nghị nhìn mấy người con trái phía trước Tiểu An, nếu như mấy người này không phải em trai của Tiểu An, thì anh đã không khách khí.

Nói đùa, lúc anh vì Tiểu An mà đánh nhau, không biết bọn họ còn đang ở đâu!

Bùi Tử Nghị không nhịn được, đang lúc chuẩn bị đẩy mấy người trước mặt ra, không nên lãng phí thời gian, Tiểu An mới là quan trọng, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, anh muốn an ủi cô, nhận lỗi với cô, nói với cô những lời trong tim mình...

Nhưng ngay lúc này, con trai lớn luôn trầm ổn cũng không chịu được nữa, vung quả đấm về phía Bùi Tử Nghị, một đấm chào hỏi mặt của anh, khóe miệng anh cũng chảy máu.

"A..." Anh kêu lên, rất đau, nhưng anh không tránh, anh thừa nhận mình đáng đánh, cho nên anh sẽ không đánh trả, nhưng anh vẫn muốn đi đến trước mặt Tiểu An.

Nhìn ra anh chưa hết hy vọng, cậu con trai lớn lại ra một đấm nữa, lần này mũi anh chảy máu, nhưng anh chỉ lau đi vết máu vẫn không lui về phía sau.

Tiểu An kêu to, "Không nên... Không muốn đánh nhau không muốn đánh nhau... Nghị Nghị." ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Cô đẩy em mình ra, chủ động chạy đến bên cạnh Bùi Tử Nghị, động tác nhanh nhẹn, thái độ kiên định, khiến mấy người em muốn ngăn cũng không ngăn được.

Tiểu An sờ sờ mặt của Nghị Nghị, cô rất đau lòng, Nghị Nghị chảy máu, "Nghị Nghị."

Bùi Tử Nghị cầm tay cô rồi cười, "Anh không sao, Tiểu An, anh không sao."

Tiểu An lo lắng nhìn Bùi Tử Nghị, nhìn thấy máu đỏ tươi, chẳng biết tại sao, cảm giác đau lòng lại dâng lên mãnh liệt, hốc mắt cô hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt dâng lên đầy mắt. "Nghị Nghị."

Bùi Tử Nghị chấn động, nhìn Tiểu An chảy nước mắt, cô lại khóc nữa, anh lại làm cô khóc nữa.

Anh ôm lấy cổ cô, "Tiểu An, đừng khóc! Anh cầu xin em đừng khóc được không?"

Nếu như cô khóc, lòng anh sẽ tan nát!

Nhìn Tiểu An khóc rất đau lòng, tất cả mọi người không biết nên làm gì, ngay lúc đó, cánh cửa nhà họ Kỷ ở phía sau mở ra, một giọng nói vang lên.

"Tất cả vào đi! Đừng đứng trước cửa nữa."

Là Tạ Thi Âm, bà đã thấy toàn bộ cảnh tượng lúc nãy, bao gồm cả hình ảnh con gái mình khóc vì Tử Nghị bị thương.

"Nhưng mà mẹ..."

"Nếu đã đến thì hãy nói rõ ràng đi! Tử Nghị, bác cũng muốn biết con nghĩ như thế nào?"

"Dạ, xin bác gái cho con cơ hội này!" Anh rất thành khẩn, nhưng cũng rất kiên định.

Hôm nay ôm lấy Tiểu An, cầm tay cô, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ buông ra, cho dù phải bắt người đi, anh cũng không ngại.

Tạ Thi Âm gật đầu, lại nhìn con gái đang khóc, "Tiểu An."

"Mẹ"

"Tiểu An dẫn Tử Nghị vào đi con."

Tiểu An chủ động nắm tay Bùi Tử Nghị, cùng đi vào cửa, ba người em của cô cũng nhanh chóng đi theo, mọi người đều đi vào nhà.

Chương 9

Bên trong Nhà họ Kỷ đèn đuốc sáng trưng, trừ Kỷ Văn Hào, Tạ Thi Âm và mấy đứa nhỏ thì còn có thêm Bùi Tử Nghị.

Vẻ mặt mỗi người đều quái dị: Mấy đứa con trai thì căm giận bất bình, Kỷ Xảo An thì có vẻ mặt đau lòng, bĩu môi, nhìn Bùi Tử Nghị, trên mặt Nghị Nghị bị thương, hình như là rất đau.

Tạ Thi Âm nhìn mọi người, bà biết ngày này sẽ đến, có vài điều vốn phải nói cho rõ ràng, thật ra thì đưa Tiểu An đến sống ở chỗ khác thì vấn đề vẫn không được giải quyết.

Tiểu An và Tử Nghị đã ở cạnh nhau nhiều năm, Tử Nghị quá hiểu Tiểu An, hơn nữa có thể nói tình cảm cũng quá sâu, bà có thể cảm nhận được tình cảm mà Tử Nghị dành cho Tiểu An, cùng sống bên nhau cả đời, Tử Nghị phải cố gắng chăm sóc Tiểu An, điều này không thể phủ nhận.

Kỷ Văn Hào biết bà xã mình muốn nói gì, thân là mẹ, nhất là đối với một người con như vậy, có một số việc bà phải đứng lên hỏi rõ.

Tạ Thi Âm nhìn con gái, "Tiểu An, con về phòng nghỉ ngơi trước có được không?"

Tiểu An nhìn mẹ, rồi lại nhìn Bùi Tử Nghị, "Mẹ... Nghị Nghị..."

Nghị Nghị bị thương, cô muốn ở bên cạnh Nghị Nghị, không muốn về phòng... Ánh mắt cô đã nói lên điều đó, có lẽ Tạ Thi Âm và con gái tâm linh tương thông, biết con đang nghĩ gì nhưng bà hy vọng con gái về phòng trước, cho dù ở cô cũng không biết họ đang nói gì, mà bà cũng chưa biết được đáp án của Tử Nghị, sợ Tiểu An không hiểu rõ, đến lúc đó lại đau lòng.

"Mẹ..." Cô làm nũng, không muốn trở về phòng, nhưng Tạ Thi Âm rất kiên trì.

Lúc này Bùi Tử Nghị liền nói, "Tiểu An, nghe lời đi, em về phòng trước được không?"

Tiểu An đành chịu, ngay cả Nghị Nghị cũng nói như vậy, cô chỉ có thể lưu luyến không rời, ngoan ngoãn đi về phòng mình, nhưng rất nhiều lần quay đầu nhìn về phía phòng khách.

Dĩ nhiên là Bùi Tử Nghị nói Tiểu An mới ngoan ngoãn nghe lời, Tạ Thi Âm chỉ có thể cười khổ, con gái bà luôn luôn nghe lời, nhưng những chuyện liên quan đến Bùi Tử Nghị thì con bé lại rất cương quyết.

Kỷ Văn Hào nhìn vẻ mặt phẫn hận, bất bình của ba con trai rồi nói "Các con cũng đi làm chuyện của mình đi!"

"Cha"

"Đi đi! Suy nghĩ của các con ba mẹ đều biết."

Ba người nghe vậy, cũng chỉ có thể gật đầu rời khỏi phòng khách, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại hai vợ chồng ông Kỷ và Bùi Tử Nghị.

"Vết thương trên mặt có nặng không? Bác xin lỗi, bọn nó cũng quá xúc động rồi."

Tạ Thi Âm ngồi xuống ghế sô pha với chồng rồi nói: "Tử Nghị, ngồi đi!"


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .